399B Trường Chinh, phường 14, quận Tân Bình, TP.HCM

  • Chia sẻ
  • Truyện cười dân gian ngắn hay nhất

Truyện cười dân gian ngắn hay nhất

Chuyện xu nịnh là một trong những serie truyện cười dân gian ngắn hay, có rất nhiều và mỗi câu chuyện là một bài học lý thú. Qua những câu chuyện hài hước, dân gian muốn truyền tải một thông điệp đến với cộng đồng để làm gia tăng thêm tính thi vị của cuộc sống khi họ không thể trực tiếp lên tiếng.

Truyện cười dân gian ngắn hay nhất

Truyện cười dân gian ngắn hay nhất

Ai nịnh ai?

- Một anh nhà giàu hỏi người nghèo: Tôi giàu anh có nịnh tôi không?

- Người nghèo: Ông giàu mắc mớ gì đến tôi mà tôi phải nịnh ông?

- Nhà giàu: Nếu tôi cho anh nửa gia tài, anh có nịnh tôi không?

- Người nghèo: Lúc đó tôi giàu bằng ông rồi việc gì tôi phải nịnh ông.

- Nhà giàu: Nếu tôi cho anh cả gia tài, anh  có nịnh tôi không?

- Người nghèo: Chắc chắn lúc đó ông phải nịnh tôi.

Khen khéo

- Quan : Nè, ông thấy tôi mặc cái áo mới này như thế nào?
- Trạng: Ồ, tuyệt cú mèo!
Quan (hớn hở): Thật hả? Ông ko nịnh tôi đó chứ?
- Trạng: Thật mà! Cái áo thì “tuyệt”, còn bà là “cú mèo” đó
- Quan: (suy sụp)!??

Con vịt hai chân

Có anh lính hay nịnh quan, hễ trông thấy cái gì khác thường một tí là vơ lấy tán luôn.
Một hôm, quan đang ngồi ở công đường, anh ta đứng hầu bên cạnh, trông thấy con vịt đứng ngủ, co một chân lên. Anh ta liền bẩm:
- Bẩm quan lớn, con vịt...
Không ngờ con vịt thức dậy, buông nốt chân kia xuống.
Quan quay lại hỏi:
- Con vịt làm sao ?
Anh ta luống cuống không biết nói sao, đáp liều :
- Bẩm, con vịt... hai chân ạ !
Quan nghe câu nói vớ vẩn mới mắng :
- Vịt chẳng hai chân thì mấy chân ?

Truyện cười dân gian ngắn hay nhất

Truyện cười dân gian ngắn hay nhất

Thích xu nịnh

Một người giàu có nói với một người nghèo:
- Tao giàu có nghìn vàng, sao mày không xu nịnh tao?
Người kia nói:
- Ông có nghìn vàng, việc gì đến tôi mà tôi phải xu nịnh ông?
Người giàu bảo:
- Tao chia cho mày một nửa, mày xu nịnh tao nhé?
Người kia nói:
- Thế thì tôi cũng giàu bằng ông rồi, việc gì tôi phải xu nịnh?
Người giàu lại nói:
- Tao cho mày cả, hẳn mày phải xu nịnh tao chứ?
Người kia bảo:
- Lúc đó thì ông phải xu nịnh tôi mới phải!

Nhân đức

Có người hay nói nịnh. Một hôm, đến thăm quan huyện, vừa vào dinh, đã khen rối rít:
- Quan lớn nhân đức thật. Thú dữ cũng phải lánh đi nơi khác. Hôm qua, vừa bước chân vào địa hạt ta tận mắt tôi thấy cọp kéo nhau từng bầy đi sang huyện bên cạnh.

Quan nghe, cũng chối tai, nhưng vẫn cười gượng. Một lúc, dân tới báo đêm qua cọp bắt mất ba mạng người, xin quan đưa lính về bắn trừ đi, kẻo nó ăn hết thiên hạ.
Quan huyện quay lại hỏi khách:
- Sao ngài bảo trông thấy cọp bỏ đi cả rồi !
Người kia bí quá, nói liều:
- Chắc quan huyện bên cạnh cũng nhân đức chẳng kém gì quan lớn, nên nó không có chỗ trú chân, đành phải quay trở lại huyện nhà.

Truyện cười dân gian ngắn hay nhất

Truyện cười dân gian ngắn hay nhất

Chết một ngàn năm

Một anh có tính hay nịnh kẻ quyền quý. Một hôm đến nhà ông quan nọ nói nịnh:
- Hôm qua con nằm chiêm bao thấy ngài sống một ngàn năm, mừng quá, sang báo tin ngài rõ.
Ông quan nghe xong có vẻ buồn, nói:
- Sách nói chiêm bao thấy sống là chết, thấy chết là sống, vì người ta thức là thuộc "dương" mà ngủ thì thuộc "âm", âm dương trái nhau, anh chiêm bao như thế thì tôi khó lòng toàn vẹn được.
Anh kia nghe, sợ quá, vội nói chữa:
- Bẩm vâng, đúng như thế đấy ạ ! Con nói lộn, chứ thực là chiêm bao thấy
ngài chết một ngàn năm cơ ạ !

Trung thần nghĩa sĩ cả

Nhà vua vi hành, gặp một ông lão đang cày ngoài đồng. Nhà vua dừng lại hỏi thăm về ruộng nương, lúa má, rồi lân la hỏi đến chính sự, tư cách quan trong địa hạt thế nào.
Ông lão nói:
- Ối chà! Các quan ở đây đều là những bậc trung thần nghĩa sĩ cả.
Nhà vua hỏi:
- Làm sao mà lão biết?
Ông lão đáp:
- Tôi xem hát xưa nay, thấy những vai nịnh như Ðổng Trác, Tào Tháo đều mặt trắng mà các quan ở đây tôi chưa thấy ông nào mặt trắng như thế bao giờ! Ông nào mặt mũi cũng hồng hào béo tốt cả!

Thối quá, thối thật

Hai anh đại nịnh ngồi hầu chuyện cụ lớn. Bất thần, cụ đánh một cái trung tiện. Một anh giả vờ lắng nghe, rồi nói:
- Y hi ! Quản huyền chi âm (Ôi ! Nghe như tiếng đàn, tiếng sáo).
Một anh hếch mũi lên ngửi, rồi nói:
- Phảng phất ngọc lan chi vị (Thoang thoảng như mùi hoa ngọc lan).
Cụ lớn có ý buồn, bảo:
- Ta nghe nói trung tiện là uế khí, nó ra ngoài mùi nó thối mới phải, chứ nó thơm thì ta e rồi không thọ được bao lâu nữa.
Một anh nghe nói vậy, vội đưa tay lên như bắt hơi, hít đi hít lại, rồi bẩm:
- Bẩm, bây giờ đã có mùi thối ạ.
Anh kia cũng vờ vịt khịt luôn hai ba cái, nói tiếp:
- Bẩm bây giờ thì thối thật, thối quá ! Thối kinh khủng !